Cha Mẹ không phải người trực tiếp đứng trên bục giảng, nhưng lại là người lúc nào cũng dõi theo hành trình của con, dạy bảo con những điều nhỏ nhặt nhất từ những năm tháng đầu tiên của cuộc đời.
Trong xã hội chúng ta, ngày 20 tháng 11 hàng năm rất nhiều người cho rằng đó chỉ là ngày dành cho các Thầy/Cô giáo, những người đã đồng hành cùng con họ suốt thời gian cắp sách đến trường. Thế nhưng ngẫm lại, ai là người đầu tiên dạy ta những bước chân chập chững, rồi đến cách ăn, cách nói và luôn âm thầm dõi theo ta? Đó chính là gia đình, cụ thể chính là những người đã có công nuôi nấng ta từ những năm tháng đầu tiên - có thể kể đến Cha Mẹ thân yêu
Những bước đầu tiên vào đời
Mẹ uốn nắn từng câu từng lời, dạy con biết vâng, dạ với người lớn, dạy con biết nói tiếng "cảm ơn" và "xin lỗi". Mẹ đã giúp con hiểu rằng cuộc sống này sẽ thật đẹp nếu chúng ta dành những lời yêu thương cho nhau, và học ăn học nói chính là việc cả đời. Mẹ đã xây dựng những viên gạch đầu tiên cho con; còn cha chính là người hình thành nên ở con những hình cách mạnh mẽ, kiên trì, cố gắng, vượt khó, biết quan tâm, chở che cho những người thân yêu.
Khi con chập chững được những bước đi đầu cũng là nhờ bàn tay dìu dắt của Mẹ. Mẹ đã dạy con thế nào là tự bước đi trên đôi chân của mình. Và dù sau này nếu có những giai đoạn trong cuộc đời mà con phải bước đi một mình, con cũng phải thật hiên ngang mà đi thẳng lưng, ngẩng cao đầu
Trở thành người tử tế
Những câu chuyện cổ tích Mẹ, Cha kể đã dạy con biết phân biệt tốt - xấu và biết yêu thương, biết cho đi và sẻ chia khi cuộc đời cần những tấm lòng tử tế, bao dung.
Rồi khi con trưởng thành, Mẹ dạy con phải lấy chữ 'Nhẫn' làm đầu, chữ 'Tâm' làm gốc, Cha dạy con Chữ "Phúc" hay "Biết ơn"... để con có thể trở thành người tốt và được mọi người yêu thương. Và quan trọng hơn, những bài học từ Cha giúp con định hướng trở thành người hữu ích.
Mẹ Cha cũng chính là những người đã dạy con phải biết dũng cảm, không bao giờ được đánh mất niềm tin sau mỗi lần vấp ngã, mà phải tự đứng lên bằng chính đôi chân của mình.
Và dù con có rời xa gia đình để khám phá những chân trời mới. Mẹ Cha và gia đình mãi ở đó và chờ con trở về!
Mẹ Cha mãi là người Thầy đầu tiên trong đời của con!
Vậy mà trong cuộc sống hối hả, đôi khi chúng ta lại vô tình không nhận ra tình yêu thương âm thầm đó. Phải chăng vì người Thầy này đã cho chúng ta quá nhiều, quá dễ dàng nên chúng ta chưa cảm nhận hết sự trân trọng?
Đặt mình vào hoàn cảnh của Mẹ Cha, ai cũng mong muốn con mình trở thành người đàng hoàng, khỏe mạnh. Với cuộc sống quá nhiều cám dỗ như hiện nay, việc dạy bảo con thành người tử tế cũng mang nhiều áp lực và gánh nặng mà không thể nói thành lời. Dẫu biết cuộc đời mỗi người mỗi khác, đến một lúc nào đó con cũng phải rời xa vòng tay gia đình, nhưng việc định hướng, khuyên bảo con cái để đi đúng con đường phần nào cũng làm Mẹ Cha cảm thấy có trách nhiệm. Bởi vậy nên mới có câu nói:
“Con dù lớn vẫn là con của Mẹ
Đi hết cuộc đời lòng Mẹ vẫn thương con”
"Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ
Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha"
“Lúc ở nhà Mẹ cũng là cô giáo, khi đến trường cô giáo như Mẹ hiền…”. Mẹ Cha - người Thầy đầu tiên mà chưa bao giờ yêu cầu học phí, bởi tấm lòng đã bao la hơn biển trời! Hãy dành sự yêu thương và trân trọng đến người Thầy đặc biệt này nhé!